blogradio - Có những cặp đôi buộc phải dừng hành trình tình yêu của mình vì số phận, vì một người mãi mãi ra đi. Sẽ thật khó đẻ có thể chấp nhận, thật khó để vượt qua nỗi nhớ nhưng rồi vết thương, nỗi mất mát là tột cùng nhất chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu được. Hãy coi sự mất mát ấy là điểm dừng mang tên Hạnh Phúc và tiếp tục sống tốt vì cuộc đời của cả người kia!...
"Em đừng hỏi anh rằng anh sẽ yêu ai…Hãy cho anh thêm thời gian để bình tĩnh hơn, để anh có thể sắp xếp những nỗi nhớ về em ngăn nắp lại rồi anh sẽ lại yêu. Anh sẽ nhớ em lắm đấy. Anh chẳng biết anh phải vượt qua như thế nào, nhưng hi vọng của anh là tia sáng nhỏ nhoi kia, dù nhỏ nhoi anh vẫn hi vọng, anh vẫn sẽ sống để em nhìn thấy người đàn ông em đã từng yêu mạnh mẽ đến nhường nào... Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc bằng những cách riêng của mình. Mặc cho thời gian có dài bao lâu đi chăng nữa, rồi hạnh phúc cũng sẽ đến."
Gửi em, cô gái của lòng anh.
Ngày… tháng 6 năm 2012
Hôm nay anh thấy em, cô gái nhỏ bé đã đi lạc vào tim anh trong phút chốc. Anh không biết em cứ đứng mãi bên bờ biển ấy để làm gì, chỉ biết rằng ánh mắt ấy long lanh như có giọt mưa đọng bên ô kính mờ.anh đứng nhìn em – cô gái xa lạ - em đứng nhìn biển trong hư vô – anh cứ đứng – em cũng vẫn đứng đó… biển chiều thổi em về đâu vậy?
Tháng 6, anh vội vã lên xe chạy trốn cái nóng của thành phố, anh về với biển. Tháng 6, chắc em cũng giống như anh chỉ có điều em về nơi đây cho đõ mệt thôi đúng không?
Anh xin lỗi khi cứ dành cả ngày để bám theo em.
Em khó chịu với anh đến thế hả?Cũng chỉ là anh muốn nhìn em chút thôi mà.
Ngày… tháng 6 năm 2012
Giờ thì anh biết theo đổi một cô gái như em thật là mệt, cả tuần nghỉ lễ bên bờ biển của chúng ta chỉ có những cái chau mày, những ánh mắt khó chịu em dành cho anh.
Nhưng anh không sợ, bằng mọi cách anh sẽ theo em, em ghét anh cũng được. Anh trót thích em mất rồi.
Anh sẽ theo em đến bao giờ anh không theo được nữa thì thôi! Theo mãi anh cũng bằng lòng…!
Ngày… tháng 6 năm 2013
Gần một năm mình yêu nhau rồi đấy em! Thời gian đúng là chẳng chiều lòng người bao giờ em nhỉ.
Hôm nay anh sẽ đưa em ra biển, nơi mà anh đã ‘’trúng đạn’’ từ em ngày trước ấy.
Cảm ơn em, cô gái của lòng anh.Cảm ơn vì em đã yêu anh, để anh nhận thấy xung quanh anh còn có quá nhiều tuyệt vời mà bấy lâu nay anh chẳng hề quan tâm.
Em, cô gái của lòng anh, bên anh thêm nữa nhé. Em hãy dựa vào anh những lúc em thấy yếu lòng, hãy nắm tay để thấy mình không còn lạc lõng giữa bao nhiêu con người nữa. Anh đây, anh sẽ che chở cho em đến khi nào đó… Nhưng còn lâu lắm, tin anh đi.
Và chỉ cần em nói em nhớ biển, anh sẽ đưa em về với biển, cô gái không sinh ra nơi có biển nhưng luôn thuộc về biển, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?Yêu em.Vậy thôi.
Ngồi bên anh, em nén mình trong thinh lặng, em bảo biển đẹp nhất là về đêm, khi mà em chỉ có thể thấy mùi biển lên lỏi vào trong hơi thở, khi nhìn vào màu đen kia chỉ có tiếng anh thở bon chen trong tiếng sóng dạt vào bờ… Xa xa đâu đó em thấy trái đất thật tròn khi cho em gặp anh!
Nhưng em à, biển đêm của em luôn chan chứa nhiều lắm những hi vọng từ những tia sáng mập mờ phía xa kia của những đoàn tàu ra khơi. Hi vọng của anh cũng như thế thôi, là thứ ánh sáng nhỏ bé nhưng đủ để chiếu sáng ca một góc trời.
Anh cõng em đi trên dải cát dài mãi, em cười nói trong thích thú. Nhưng em hơi mập đấy nhé… anh đau hết cả lưng rồi này, cô gái của lòng anh, cô gái của biển đêm!
Ngày… tháng 6 năm 2014.
Em dựa vào vai anh, nghe tiếng em thở, anh xiết chặt em hơn. Hôn nhẹ lên trán em, anh thấy hôm nay biển ngột ngạt quá, có cái gì đó là vô hình cứ đè nén lên anh, nặng quá…!
Hai năm trôi qua, em bên anh, ta bên nhau như đã từ lâu không thể tách rời. Nhưng hôm nay anh đưa em tới đây, bờ biển của năm nào không phải để ta kỉ niệm hai năm yêu nhau mà là để em dễ thở hơn, để em thấy hết mệt và để em thấy biển của em.
Nắm chặt tay anh, em cười rồi bảo:
‘’Em có nên tiếp tục hi vọng không anh? Biển đêm của em hôm nay buồn quá, em chẳng nhìn thấy những ánh sáng nho nhỏ phía cuối chân trời kia nữa rồi…’’
‘’Em không thấy nhưng em có thể cảm nhận thấy mà, ánh sáng ấy giống như mùi biển mà em vẫn thường thấy, nhắm mắt lại và cảm nhận em sẽ thấy... Anh không muốn em buông xuôi, cô gái của lòng anh, nắm chặt tay anh và gần anh thêm thật lâu có được không?’’
‘’Đêm nay, em không muốn thấy gì khác ngoài anh. Em chỉ thấy anh thôi. Mình anh. Bởi vì em rất yêu anh, em cũng rất rất hạnh phúc khi có anh…’’
Chưa dứt lời em đã vội buông tay anh. Em đi mất, anh muốn xiết em chặt hơn anh muốn giữ em ở lại nơi đây với anh… Nhưng anh xin lỗi vì không giữ nổi em.
Hai năm qua, một mình em, em đứng giữa vạch tử thần. Một mình em can đảm chịu đựng cho những lần điều trị hóa chất lên cơ thể nhỏ bé. Còn anh, anh chỉ có thể để em dựa vào, chỉ có thể nắm tay em để em thấy anh luôn ở đây, luôn nơi này…
Giá mà anh có thể đổi đường chỉ tay anh cho em, để em được sống lâu hơn nữa, để em được trở về với biển đêm thêm nhiều lần nữa. Em mong manh quá, gió biển mang em đi trong đêm giông, cơn gió biển lạnh đến nao lòng…
Anh sẽ nhớ em lắm đấy. Anh chẳng biết anh phải vượt qua như thế nào, nhưng hi vọng của anh là tia sáng nhỏ nhoi kia, dù nhỏ nhoi anh vẫn hi vọng, anh vẫn sẽ sống để em nhìn thấy người đàn ông em đã từng yêu mạnh mẽ đến nhường nào.
Hãy đi về phía biển đêm em nhé, nơi có ánh sáng của anh soi dẫn lối em đi. Và hãy trở về với anh theo làn gió biển để anh thấy quanh anh hơi thở của em…
Nắm tay anh thêm chút nữa rồi hãy đi.
Hôn em.
Ngày…tháng 6 năm 2015
Tháng 6 năm nay anh đưa em về với biển.
Và anh thấy đâu đây vương mùi biển của năm nào, cô gái của lòng anh à! Anh nhắm mắt lại, anh thấy gió lùa tai anh, cơn gió ấm áp như em bên anh…
Tháng 6 này, không còn tóc em bay bay trong gió, không còn nụ cười ai tan theo tiếng sóng vỗ, không còn cô gái thích đứng ngắm biển một mình, không còn ai ôm nhẹ lấy anh từ phía sau… Không còn em…
Tháng 6 về, anh đưa em về với biển.Về với những gì đã qua, về với yêu thương chưa kịp phai nhòa trong anh.
Nơi ấy có nắng không em? Nơi ấy, em có biển của riêng mình chứ?
Em đừng hỏi anh rằng anh sẽ yêu ai…Hãy cho anh thêm thời gian để bình tĩnh hơn, để anh có thể sắp xếp những nỗi nhớ về em ngăn nắp lại rồi anh sẽ lại yêu. Anh không biết cô gái ấy như nào, nhưng anh không muốn cô ấy vội vã xa rời anh như em đã từng, như thế anh đau lắm…
Biển đêm nay chỉ có anh thôi, em thấy anh không? Nơi thiên đường ấy em không còn đau nữa chứ? Em có bình yên không – người anh yêu?
Anh nhớ em.
Tháng 6 này anh nhớ em, biển kia cũng muốn gọi tên em, chỉ là em không còn nơi đây nữa.
Chúng ta sẽ đứng ở hai miền thế giới khác nhau mãi mãi. Nhưng tháng 6 về anh vẫn sẽ đưa em đến với biển nơi có linh hồn của em đã từng…
Có những kí ức thật đẹp mà anh cần trân trọng giống như em vậy, hồi ức đẹp ấy anh sẽ giữ mãi nơi đây.
Biển tháng 6, nơi có những tiếng sóng chôn vùi đi tình yêu của hai con người đã từng được sống và được yêu trong hạnh phúc dù có ngắn ngủi…
Em hãy vui lên nhé, anh ở đây sẽ vẫn giữ trong tim mình một chút thôi là em nhưng sẽ giữ đến mãi sau này, cô gái của lòng anh – yêu em – hôn em.
Và sẽ còn nhiều nữa những tháng 6 về sau…
Anh thân yêu!
Em viết cho anh giữa những ngày tháng tư. Nắng đã vàng như trải một lớp mật ong mịn màng xuống lòng phố. Hàng cây sấu già lắc lư ngững chùm hoa nho nhỏ xinh xinh vẫy vẫy trong gió thoảng. Tự nhiên như là nắng và gió vậy, em nhớ anh…
Không biết anh có đọc được những dòng này không nữa nhưng em lúc nào cũng nghĩ rằng anh đang ở bên em. Trên bàn làm việc, trong phòng ngủ của em vẫn đặt ảnh của anh. Với em anh vẫn rất gần dù là đã rất xa…
Em không còn là con bé ngây ngô của anh ngày nào. Giờ em đã là một “bà chị” trong phòng làm việc, giữa những em trẻ trung đầy ăp ắp nhựa sống. Em cũng tự thấy mình đã trưởng thành hơn không giống những lúc nhõng nhẽo ngồi trên xe đạp bắt anh dắt đi dọc các con đường. Em đã học cách sống tự lập mà không có anh mặc dù phải trải qua rất nhiều khó khăn. Em vẫn làm việc, vẫn ngồi tư lự bên tách cà phê những chiều thứ sáu. Ngắm phố xá, ngắm những đôi tình nhân dặt dìu đưa đưa đón đón. Ngắm những gia đình chở nhau đi ăn hàng sau một tuần làm việc đầy căng thẳng và đây là những lúc giành thời gian để yêu thương. Và một điều thật lạ là em không thấy lòng mình trống vắng mà lại thật nhẹ nhàng. Có lẽ em đã cảm nhận được hạnh phúc của họ, và niềm hạnh phúc ấy đã lan tỏa cả vào trong em, đúng không anh?
Em sẽ vẫn sống như vậy, vẫn làm việc và tận hưởng niềm vui từ nụ cười của những con người còn nhiều bất hạnh. Vì rằng em còn phải sống cả cuộc đời của anh nữa, cho nên phải sống sao cho thật ý nghĩa phải không anh?
© Quý Anh – blogradio.vn